Trên cuộc
hành trình của vạn nẻo luân hồi, tôi lại được gặp em. Đó có phải là lời hẹn ước
từ bao kiếp trước để kiếp này gặp lại… yêu nhau… thành vợ chồng rồi lại xa nhau
theo quy luật của sinh tử biệt ly.
Chiều về,
hoàng hôn buông phủ trên khắp núi đồi, cái lạnh của cơn gió thoáng qua khiến ai
đó cảm thấy như ớn lạnh. Những ngôi mộ rêu phong cỏ dại không người chăm sóc,
những ngôi mộ mới xây với nghi ngút hương hoa và cả những gò đất không tên với
cái bia đề dòng chữ “Vô danh” đắp vội. Đời vô thường, giàu có bạc vàng, nghèo
hèn không đồng xu dính túi rồi cũng về nằm nơi đây. Có chăng sự khác nhau cũng
chỉ ở những ngôi mộ đẹp hay xấu, còn dưới lòng đất kia, tất cả đều là những cái
xác thối rữa, phân hủy mà thôi.
Em và các
con đã về. Chiều nào cũng vậy, em vẫn thường ra đây ngồi kể chuyện cho tôi
nghe, rồi có khi lại khóc. Tôi không làm gì được, chỉ biết đứng nhìn em nhưng
không thể ôm em vỗ về. Sự cách biệt về xác thân vật lý khiến chúng ta không thể
chạm vào nhau. Chỉ xin em đừng khóc nữa, hãy mạnh mẽ đứng lên để làm chỗ dựa
cho các con và hãy tin rằng tình yêu là vĩnh cửu, anh chưa từng xa mẹ con em.
Hai con với
ánh mắt ngây dại nhìn cha, chúng cho rằng cha đang ngủ thật say và thắc mắc
“Sao cha không dậy?”. Em ôm xác thân anh vào lòng mà trách. Nhưng biết sao được
hả em? Ai biết được ngày mai rồi sẽ ra sao? Có ai biết được ngày ra đi của
mình? Chuyến xe định mệnh đã khiến anh không thể quay về, anh chưa kịp chuẩn bị
gì trong tiếng nức nở của ngày biệt ly. Phải chăng vì chúng ta quá khờ khạo chỉ
biết lo vun bồi tài sản, tham vọng trong sự nghiệp nên đến khi phải đi xa không
kịp chuẩn bị tư lương gì cho bản thân mình. Ta chào đời với hai bàn tay trắng,
ta vật lộn với chuyện đời hòng có được bát cơm hay một địa vị thích đáng để khẳng
định chính mình, ta từ giã cuộc đời cũng với hai bàn tay trắng nhưng để lại cho
đời những tiếng khen chê. Một chuyến hành trình trong kiếp nhân sinh chỉ có thế,
mỗi chúng sanh đến với cuộc đời này bằng những nghiệp lực khác nhau, trả nợ hay
đòi những món nợ từ vô lượng kiếp trước rồi tạo thêm những sự ràng buộc để tiếp
tục chuẩn bị cho sự gặp lại vào kiếp sau nữa. Không phải vô tình ta gặp nhau,
mà là một sự định ước, kiếp này không hóa giải được thì vạn kiếp vẫn còn gặp lại
trong sáu nẻo luân hồi. Chúng ta cũng vậy, em ạ! Nhưng ta gặp nhau không phải
vì oán thù mà là để kết thành vợ chồng. Song, tình yêu đôi lứa rồi cũng không bền
vững dài lâu, anh đành phải để lại em giữa cuộc đời này. Đi bên em trong tiếng
cầu kinh, niệm Phật, em không biết đang có anh kề bên. Anh muốn kề vai để nói với
em rằng anh vẫn luôn nghĩ về em và các con bởi vì… anh chưa mất! Đó không phải
là xác thân của anh, chỉ là tấm áo làm phương tiện để anh có thể được gặp em
như một nhân duyên mà thôi. Anh vẫn là anh, vẫn còn anh ở đây. Nỗi đau của sinh
ly tử biệt khiến cho ai đó khó có thể vượt qua được nhưng cuộc đời này có ai
chưa từng sống trong giây phút ấy? Mọi thứ ta vắt kiệt sức để tranh nhau ở cuộc
đời chỉ như ảo ảnh, phù du. Anh đã từng nghĩ anh sẽ là một người chồng tuyệt vời,
làm thật nhiều tiền để cho em và các con có cuộc sống tiện nghi, đó sẽ là cách
đem lại hạnh phúc gia đình. Nhưng giờ đây, bài học lớn nhất anh hiểu rằng mọi
thứ không là gì cả! Em đã thì thầm bên tai anh “Em không cần bạc vàng trên cuộc
đời này, vì em có thể tạo ra được chúng. Em cũng không cần một người chồng có
quyền lực và địa vị, em cần có một tình yêu”. Xin lỗi em, anh đã không dành nhiều
thời gian cho em và cho chính mình để giờ đây trong phút giây phút bàng hoàng
chia cách, anh đã không thể làm được gì hơn dù chỉ là một cái ôm em và các con
vào lòng.
Kiếp người
đi qua chỉ có thế! Trong cuộc sống nhộn nhịp, bận rộn kia, có mấy ai đang chuẩn
bị cho mình một chuyến đi không còn những vướng mắc, bận lòng? Người ta vẫn còn
đạp đổ nhau để giành giật lấy những tờ giấy vô tri in những giá trị của đồng tiền,
hay những vật thể được gán cho cái danh hiệu là vàng, là bạc và thậm chí là những
chiếc ghế với danh hiệu này nọ kia. Nước mắt đã rơi quá nhiều mà ta vẫn chưa ngộ
ra được bài học gì trong cuộc sống, ta chưa từng sống bình an được giây phút
nào cho đến khi lần nhắm mắt cuối cùng của đời người, ta vẫn còn trong trạng
thái lo sợ, níu kéo. Ngàn vạn cánh tay đưa ra cũng không thể làm gì được khi
hơi thở đã không còn. Thật quá mong manh!
Anh đã nợ
các con khi anh chưa dạy cho chúng hiểu một bài học về cuộc sống này. Anh tin
em sẽ làm được. Hãy làm ngay từ bây giờ để chúng vững vàng hơn trong bước chân
tự lập, để chúng có thể học được chữ yêu thương thật sự và để cho chúng biết
thêm những thật – giả về cuộc đời. Hãy sống thật mạnh mẽ và chân thật như thể
ngày mai ta không còn, tập sống cho đi mới thật là người giàu có, yêu và được
yêu bằng trái tim con người. Có những thứ chúng ta không thể định nghĩa bằng ngôn ngữ, có những
thứ ta không thể trao cho nhau bằng những vật hữu hình nhưng những thứ đó mới
là sự tồn tại mãi mãi. Tình yêu cũng vậy! Chúng không có khoảng cách âm - dương,
nam - bắc, chỉ cần ta nghĩ về nhau là ta đã có mặt trong nhau rồi, em hiểu
không? Anh hối hận vì anh chưa thể nói với em được nhiều điều, chưa thể giúp em
làm tiếp công việc như anh đã hứa và không thể cùng em đi tiếp trên con đường
thân quen.
Ánh chiều
tà… con đường quanh co dẫn xuống triền đồi, bóng dáng em nhỏ bé, cỏ bên đường mới
xanh ngày hôm qua nhưng nay đã úa vàng… lại có tiếng khóc than của ai đó trong cuộc
tiễn đưa… đoàn người tiếp tục đi trong bước chân buồn bã… cảnh tượng nơi đây giờ
đã không còn lạ lùng. Em quay lại nhìn về phía anh. Cuộc đời là một sự chấp nhận
không oán than, em sẽ mỉm cười để bước về phía trước, về phía nơi đông người để
sống trọn vẹn với cuộc sống, sống cho anh, cho em và cho các con. Mọi thứ không
mất đi mà chỉ là sự chuyển biến, mạnh dạn đón nhận để khổ đau không còn cản bước
chân em.
Nỗi buồn
chia ly rồi cũng qua. Ta hãy dành nước mắt để khóc cho những mảnh đời đau khổ
hơn. Cuộc sống vẫn còn rất nhiều ý nghĩa, sự mất mát tuy đau buồn nhưng sẽ đem
lại cho em những điều ý nghĩa khác, thêm một bài học về tình yêu và sự sống, điều
mà khi chưa va chạm, ta sẽ không thể nào hiểu ra được. Ngày mai, anh lại tiếp tục
cho một cuộc hành trình mới, em sẽ vẫn mãi là người vợ mạnh mẽ của anh. Tình
yêu là vĩnh cửu, xác thân là phương tiện để tình yêu được nở hoa.
Mặt trời
lên… những đóa cúc trắng lung linh dưới ánh nắng bình minh, “nhà” kế bên lại
râm ran tiếng kinh cầu, một “hàng xóm” mới vừa được đưa đến…
Thành phố
lại tất bật cho một ngày làm việc, dòng người qua lại trong tiếng nói cười, bệnh
viện lại có tiếng khóc chào đời của em bé.
Bánh xe
luân hồi vẫn cứ tiếp tục chuyển bánh, chưa bao giờ dừng lại…
Nguyên Giác Hạnh (Lâm Nguyên)