Độ nhỏ tôi không tin
Người thân tôi sẽ mất
Hôm ấy tôi sững sờ
Và nghi ngờ trời đất.
Từ nay tôi hết thấy
Trên trán mẹ hôn con
Những khi con phải đòn
Đau lòng mẹ la lẩy.
Một tâm trạng nghi ngờ đã theo con suốt mười mấy năm qua rằng con vẫn không tin sự thật mẹ đã mất. Con ngây thơ và khờ dại quá phải không mẹ? Đã biết bao mùa Vu Lan trôi qua con vẫn không đủ can đảm để cài bông hồng trắng. Con luôn chối bỏ sự thật dù rằng con vẫn biết mẹ đã không còn nữa. Đến giờ này tim con vẫn còn đau nhói khi nhớ lại cái ngày mà anh chị em chúng con ngậm ngùi trong chiếc khăn tang đưa mẹ về lòng đất lạnh.
Mẹ ơi!!!
Đó là tiếng gọi duy nhất mà con có thể hét lên lần cuối cùng khi người ta đưa quan tài của mẹ xuống huyệt. Con đau lắm! Chưa bao giờ con có thể cảm nhận được một nỗi đau quá lớn như vậy. Suốt mười mấy năm qua con đã sống trong sự trầm cảm, nghi ngờ và chối bỏ những sự thật về vô thường. Con trách ông trời đã cướp đi người mẹ của con, con trách trời Phật không thương những người lương thiện. Tại sao những người độc ác lại được sống lâu và giàu có? Tại sao mẹ con cả một đời lam lũ, vất vả đối chọi với cái khó cái nghèo, chắt chiu từng đồng để chúng con có được những bữa cơm ngon, có được bộ quần áo đàng hoàng để đến trường thì ông trời lại bắt mẹ con đi sớm?
Mẹ cho con tất cả
Hết quãng đời tuổi xanh
Cả thương yêu dịu ngọt
Rộng hơn biển trời xanh.
Muôn vàn khó khăn, đau thương là thế. Cái đói cái nghèo đã làm héo hon đời mẹ. Thương cho anh chị em chúng con ở nhà đang chờ mẹ về để có bữa cơm chiều ngon miệng, mẹ đã ráng hết sức mình chèo đò qua sông mua cho được những thứ mà chúng con thích ăn nhưng nào ngờ đâu đó lại là buổi chiều định mệnh để rồi mãi mãi con đã không còn những buổi đứng tựa cửa chờ mẹ về. Dòng nước chảy xiết đã vô tình cuốn mẹ đi, năm đó trời mưa tầm tã, không một ai nghe tiếng mẹ kêu cứu, chỉ có tiếng gió và tiếng nước chảy cuồn cuộn đáp lại lời mẹ. Trong khi đó lũ chúng con cứ ngơ ngác nhìn nhau thắc mắc “Sao lâu quá mẹ vẫn chưa về?” Nào ngờ khi người hàng xóm vội vàng chạy qua nhà báo xác mẹ mới được vớt từ dưới sông, báo tin cho anh Hai phải chạy ra gấp. Anh Hai vội chạy thật nhanh theo người hàng xóm, chân còn chưa kịp xỏ đôi dép, nước mắt ràn rụa chạy như điên như muốn níu kéo một điều gì đó. Nhưng đã muộn mất rồi… Mẹ đã xa chúng con thật rồi!
Một chiều thu lạnh dâng bát cơm đầy
Tình nghĩa ấy mẹ ơi bao thắm thía
Phương trời này con ngậm ngùi rơi lệ
Đức cù lao muôn một trả chưa xong.
Có phải là quá sớm không mẹ khi chúng con đang bắt đầu cảm nhận một nỗi đau về vô thường? Những giọt nước mắt mặn chát cứ tuôn chảy liên hồi, con muốn ngăn chúng lại mà không được. Thôi thì hãy cứ khóc. Hãy cứ hét lên cho đất trời biết rằng ông trời đã quá nhẫn tâm với chúng con. Nhưng rồi liệu mẹ có sống lại được không? Có về với chúng con được nữa không? Anh Hai cố nén cơn đau, cắn chặt môi cố ngăn đôi dòng lệ nhưng dẫu có cứng rắn cỡ nào con biết trong lòng anh cũng đang rất đau. Chỉ tội nhất là Út, Út chẳng biết gì cả, cứ ngơ ngác nhìn mọi người rồi lại cười, sau đó lại khóc vì đòi mẹ.
Rồi năm tháng cũng dần trôi qua, chúng con đang tập cho mình phải đứng vững trước những nỗi đau của cuộc đời, tập cho mình cách sống khi không còn mẹ bên cạnh, khi lớn lên rồi mỗi đứa tụi con mới nhận ra rằng lưng mẹ còng theo năm tháng cũng là lúc con đứng thẳng người với thiên hạ. Cả cuộc đời mẹ đã hy sinh cho tất cả đến ngay lúc cuối đời mẹ cũng ra đi trong sự lạnh lẽo của đất trời vào ngày giông bão. Cuộc đời của anh chị em chúng con bắt đầu bước sang một trang mới kể từ cái ngày định mệnh ấy. Tất cả đều lấy những lời mẹ dạy để làm phuơng châm sống, phải sống cho thật tốt vì đó sẽ là cách trả hiếu cho mẹ. Và giờ đây khi con đã hiểu được thế nào là lẽ vô thường, vô ngã, thế nào là khổ, thế nào là sự được mất, sự giả tạm trong cuộc đời, con đã không còn oán trách trời đất nữa. Con đã chấp nhận và mỉm cười với tất cả. Con đã thực tập những phút giây sống thật với chính mình, con đang tập cho mình những bước chân vững chãi và thảnh thơi trong mỗi phút giây, con biết rằng mẹ vẫn luôn có mặt trong mỗi chúng con. Bao lâu nay con đã quá khờ khạo và ngốc nghếch, mọi khổ đau con đã không dám chấp nhận và đứng lên, con đã sống trong những ngày tháng dối lòng mình, con vẫn luôn mơ hồ tin rằng mẹ vẫn còn bằng xương bằng thịt ở với chúng con. Con đã luôn chấp cái thân giả tạm ấy chính là mẹ mà quên mất đi một người mẹ thật sự luôn ở trong chúng con. Con đã tự tạo cho mình những khổ đau, sống trong sự nghi ngờ, chấp trước, con đã tự buộc những phiền não vào trong mình để rồi mười mấy năm qua con vẫn luôn ngơ ngẩn trước cơn vô thường của cuộc đời. Con sai rồi. Con đã làm cho mẹ phải phiền lòng vì con. Mùa Vu Lan năm nay con vẫn ngậm ngùi mỉm cười để cài bông hồng trắng, bông hồng cho những ai không còn mẹ, có những giọt nước mắt vô tình âm thầm rơi nhẹ lên ngực áo ướt đẫm cánh hoa hồng và những giọt nước mắt ấy sẽ mau được lau khô để con vững bước đi tiếp trên con đường phía trước.
Mẹ hãy cứ yên tâm, mẹ nhé! Chúng con cuối cùng rồi cũng đã thành công trong xã hội, đoạn đường đi qua với muôn vàn khó khăn nhưng con biết mẹ vẫn luôn ở bên cạnh. Thành công chúng con có được ngày hôm nay cũng là nhờ sự dạy dỗ của mẹ năm xưa. Những lời dạy ấy vẫn còn luôn theo mãi chúng con trên suốt mỗi chặng đường. Chiều nay, nhân dịp lễ Vu Lan, anh chị em chúng con lại gặp nhau cùng đến thắp hương trên mộ của người, chúng con ngồi kể chuyện cho nhau nghe về mẹ, mặc dù Út không có nhiều ký ức về hình ảnh của mẹ nhưng em đã có một khuôn mặt rất giống mẹ khi còn sống và đó cũng chính là gia tài lớn nhất mà em đã có được từ mẹ. Tụi con vẫn luôn sống tốt và mẹ vẫn luôn có mặt trong mỗi chúng con.
Tháng bảy mùa thu lá rụng vàng
Ấy mùa nhân loại đón Vu Lan
Bâng khuâng nhớ đến ân sinh dưỡng
Thổn thức tâm con ngấn lệ tràn.
Con đang khóc và con cũng đã từng khóc rất nhiều, con luôn không giấu được nước mắt khi mỗi năm phải cài bông hồng trắng. Xin gửi đến những ai đang còn mẹ lời mong mỏi hãy luôn luôn đừng làm cho mẹ buồn, dù cho bạn có thức trọn đêm ngày để hát về mẹ, cũng không hát hết được công ơn sinh thành dưỡng dục của người đâu. Hãy trở về bên mẹ khi bạn đang còn có cơ hội được ở bên cạnh người. Đừng để rồi một mai khi bạn ngậm ngùi với vành tang trắng và thốt lên hai tiếng “Mẹ ơi!” thì cũng đã muộn rồi.
Con đang bước những bước chân thật vững chãi cho mẹ, cho con, cho anh Hai và cho Út. Chúng con sẽ cố gắng thực hiện những ước nguyện năm xưa của mẹ. Con yêu mẹ đến vô cùng! Mẹ ơi!
TỊNH HẠNH
Tiết tháng bảy mưa ngâu sụt sùi thương nhớ Mẹ
Trả lờiXóaHội Vu Lan hương trầm nguyện tỏa niệm ân Cha
(Sưu tầm)
"Mùa Vu Lan năm nay con vẫn ngậm ngùi mỉm cười để cài bông hồng trắng, bông hồng cho những ai không còn mẹ, có những giọt nước mắt vô tình âm thầm rơi nhẹ lên ngực áo ướt đẫm cánh hoa hồng và những giọt nước mắt ấy sẽ mau được lau khô để con vững bước đi tiếp trên con đường phía trước."
thật mạnh mẽ mà bước đi, Người là điểm tựa, là động lực cho người con vững chãi bước đi dù biết là không còn nữa. Tuy không còn những vẫn còn...
" Mùa Vu Lan xưa ...con chưa biết thế nào là lễ Phật … đến nay con nhận những gì mà con có. Chạnh lòng cho riêng mình vì không đủ can đảm nhận những bông hoa hồng. Dù là một bông hoa đỏ cũng không đủ tự tin mà cầm lấy...Sợ lắm … Cái sợ của người con như bao người con khác. Mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm trôi qua chính là mỗi mùa Vu Lan trong tâm con thức tỉnh. Người ơi hãy hiểu cho con…