Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011

Hạnh phúc đời con

Ba Mẹ kính yêu!
Một Mùa Vu Lan nữa đã về. Đây là mùa Vu Lan thứ 28 kể từ khi con chào đời. Vậy là đã 27 mùa Vu Lan trôi qua nhưng mãi đến mùa Vu Lan này con mới bắt đầu viết về Người, viết về một gia đình ấm áp của chúng ta.
Con vô tâm và hững hờ quá phải không Mẹ? Con đã mãi chạy theo những thú vui của thế gian, đắm chìm trong công việc, lúc nào cũng nghĩ rằng phải kiếm thật nhiều tiền để Mẹ vui. Nhưng con đâu biết rằng con đã biết bao lần để Mẹ phải khóc vì con, biết bao lần con đã làm trái tim Mẹ phải đau nhói lên chỉ vì những suy nghĩ, những hành động bồng bột của con. Con sai rồi Mẹ ơi! Hãy tha lỗi cho con Mẹ nhé! Vì hiện giờ con cũng đang rất buồn.
Chiều nay, trời bỗng dưng đổ những cơn mưa thật lớn. Con ngồi thu mình trong một góc phòng. Và khi con buồn nhất, đau khổ nhất cũng là lúc con rất cần Mẹ bên cạnh. Dù cho bôn ba khắp bốn phương trời thì chỗ dựa vững chãi nhất để có thể xoa dịu nỗi đau sau những lần vấp ngã vẫn là gia đình. Đã bao nhiêu lần con phải quỵ xuống trước cơn bão tố của cuộc đời, nếu không có bàn tay của Mẹ, lời khuyên của Ba nâng con dậy thì chắc có lẽ giờ này con đã buông xuôi mặc cho dòng chảy của cuộc đời cuốn trôi con về một bến bờ vô định.
Con đã lớn lên bằng tiếng đục, tiếng gõ của Ba, bằng những cái bánh, cái kẹo Mẹ thức khuya dậy sớm đi bán hàng ngày. Dù cho có những khi cơn đau bao tử hoành hành, Mẹ vẫn cố gắng gượng để chị em con không phải mặc cảm với bạn bè về sự thiếu thốn. Mặc cho những ngày trời mưa bão, mới bốn giờ sáng Mẹ đã phải dậy sớm đạp xe đi dọn hàng. Ngoài kia trời rất lạnh, gió thổi từng hồi, giữa một không gian bóng tối bao trùm duy chỉ có mình Mẹ cặm cụi với chiếc xe đạp đi giữa trời giông bão mong kiếm được cho gia đình những bữa cơm ngon, để chị em chúng con có được bộ sách vở mới, quần áo mới khi sắp đến mùa khai giảng. Nằm ở trong mùng ấm áp trong chăn êm nệm ấm, con vẫn muốn ra phụ Mẹ nhưng sức mạnh của cơn thèm ngủ đã khiến cho con không bước nổi ra khỏi giường. Con vô tư và ngủ một giấc tới sáng… Khi ngủ dậy thì đồ ăn cũng đã có sẵn, đến trưa thì Mẹ đi bán về rồi lo bữa cơm trưa cho gia đình. Và thời gian cũng dần trôi qua, khi chúng con bước vào ngưỡng cửa đại học, gánh nặng lại càng đè lên vai Cha lưng Mẹ. Muốn con không phải lo lắng về tiền bạc, yên tâm học hành, Mẹ đã giấu đi nỗi khó khăn của gia đình, Người vẫn cố gắng mỉm cười thật tươi khi nói chuyện với con để con không phải bận tâm ở nhà. Ngày đưa con vào Sài Gòn học, Ba chở con trên chiếc xe đạp đi tìm trường, mồ hôi ướt đẫm lưng áo Ba. Thỉnh thoảng qua những ngã tư, vì mãi chỉ đường cho con mà Ba quên mất có đèn đỏ, cứ như thế Ba băng qua và khi luồng xe bên kia ùa tới, đông đúc và tấp nập đã khiến cho chiếc xe đạp của cha con mình lạc giữa một rừng xe máy. Tấp nập, vô tình và hối hả - phải chăng chính nhịp sống ở vùng đất Sài Gòn ồn ào và khói bụi này đã khiến con cũng trở nên vô tình, hờ hững trước bao khổ cực mà Mẹ Cha đã gánh chịu vì con.
Hãy tha lỗi cho con! Con đã sai rồi. Con đã làm cho Ba phải buồn, cho Mẹ phải khóc vì con. Trên vạn nẻo đường của cuộc đời con luôn cần có Mẹ Cha bên cạnh. Chính hai đấng sinh thành đã vực con dậy sau những lần con té đau và cũng là người chia sẻ với con rất nhiều trên đài vinh quang. Cha Mẹ vẫn luôn là những người bạn tri kỷ nhất, không bao giờ bỏ rơi con trong những lúc con rơi vào trạng thái cùng cực nhất, khi con đang loanh quanh và thu mình trong bóng tối với những mớ phiền não, khổ đau do chính con gây nên. Mỗi một năm qua đi, chị em con mỗi ngày một lớn lên cũng là lúc vai Ba càng đau và lưng Mẹ lại càng oằn xuống vì bao lo toan cho chúng con. Mùa Vu Lan này tụi con đã không về được với Mẹ, chỉ có thể gọi điện thoại hỏi thăm Người. Ba vẫn thường nhắc nhở hai chị em phải siêng năng đi chùa, niệm Phật. “Chỉ cần vậy thôi Ba Mẹ cũng thấy vui rồi, không cần phải kiếm tiền nhiều để làm gì, nó vốn là cái không thật và nó cũng không phải là cái của riêng con hay bất cứ ai. Chỉ có sống tốt, biết sợ luật nhân quả, vô thường nghiệp báo và thực hiện tốt những lời Phật dạy mới là cái thật của chính con. Đó là hành trang tốt để con vững bước đi giữa cơn bão của cuộc đời dù cho không có Ba Mẹ bên cạnh. Biết làm thiện là tốt nhưng cũng cần phải có trí tuệ để nhận diện được sự thật giả, đúng sai của cuộc đời và con hãy nên nhớ rằng dù cho con có thất bại thì trong đó nó đã ẩn chứa cái nhân của thành công nếu con biết tự mình vươn lên và trong thành công cũng đã ẩn chứa cái nhân của thất bại nếu con chỉ biết ngủ say trong chiến thắng. Ba Mẹ luôn bên con không phải bằng cái thân xác này mà ở bên con bằng chính cái tâm hồn, bằng những lời dạy thiết thực và quý giá trong cuộc sống”. Ba đã cho con cả một cuộc đời, cho con lẽ sống giữa miền trần gian. Tình yêu thương của Ba là cả một bầu trời bao la và tình yêu của Mẹ là cả một đại dương vô tận. Chị em con như những cơn sóng nhỏ lăn tăn nằm trong sự ôm ấp của Mẹ, là những cánh chim bé nhỏ bay giữa bầu trời rộng mở trong tình yêu thương của Ba. Con muốn mình sẽ trèo lên núi hái vầng thơ dâng Cha, bơi ra biển vớt câu ca tặng Mẹ. Vậy mà con vẫn chưa làm được. Thứ lỗi cho con vì chữ hiếu vẫn chưa tròn.
Khi còn ở nhà, con đã không biết trân trọng những ngày tháng được ở bên Ba Mẹ để rồi đến khi phải sống xa nhà con mới thấm thía được một nỗi nhớ gia đình đến chừng nào. Tối nay con đã cùng với đại chúng tụng bài kinh Vu Lan và tham gia lễ cài bông hồng, đó là một khoảnh khắc thiêng liêng và lắng đọng. Đã biết bao mùa Vu Lan trôi qua, chúng con cũng được cài bông hồng nhưng chưa bao giờ con cảm nhận được hết ý nghĩa của bông hồng trên ngực áo con như ngày hôm nay. Nước mắt con đã rơi xuống làm ướt cánh hoa hồng, nước mắt của một kẻ vỡ òa khi cảm nhận được một niềm vui bất tận - niềm hạnh phúc vì đời con vẫn còn có Mẹ, vẫn còn có một gia đình có đầy đủ Ba Mẹ bên cạnh.
Mẹ ơi! Mẹ có biết không?
Con thương Mẹ lắm gian truân, nhọc nhằn
Vì con bao quản tấm thân
Trèo non lội suối gió sương giãi dầu
Mẹ Cha ơn nặng trước sau
Con nguyền báo đáp trước sau trọn đời.
            Chị em con vẫn luôn sống tốt. Ba Mẹ hãy cứ yên tâm về chúng con. Xin thật tâm chia sẻ nỗi mất mác với những ai đang cài bông hồng trắng. Đó sẽ là một tổn thất rất lớn trong cuộc đời khi không còn Mẹ. Dù cho có thức trọn đêm nay để hát ngàn lời ca, chép vạn lời thơ về hai đấng sinh thành thì cũng không thể nào nói hết được công ơn sinh thành dưỡng dục của Cha của Mẹ. Bởi vì sao?
Ngôn ngữ trần gian là túi rách
Đựng sao đầy hai tiếng Mẹ Cha
Văn tự là chiếc xe cọc cạch
Đường về quê Mẹ vạn trùng khơi.
               Tất cả đều vô nghĩa! Dẫu cho con có dùng ngàn vạn lời hoa mỹ để viết về Người thì cả cuộc đời này con vẫn không viết tròn được hai chữ Mẹ Cha. Và Vu Lan cũng không có nghĩa là chỉ riêng rằm tháng bảy mà 365 ngày luôn là những ngày để báo hiếu Cha Mẹ, cả cuộc đời này mỗi người con đều phải nhớ đến công ơn sinh thành dưỡng dục của hai đấng sinh thành không những trong hiện tại mà cả Cha Mẹ trong nhiều đời nhiều kiếp. Xin đừng tạo nghiệp với bất cứ một sinh linh nào cả vì có thể đó cũng là Cha Mẹ của ta trong bảy đời quá vãng. Cám ơn Người đã cho con hình hài này và dẫn dắt con đến với con đường Đạo Pháp thông qua từng lời dạy của Người. Ngày hôm nay con đã ngộ ra rằng Phật không ở đâu xa, Phật luôn gần bên con mỗi ngày, đã từng nắm tay con và tập cho con đi những bước chân đầu tiên trong cuộc đời. “Phụ Mẫu tại đường như Phật tại thế”, câu nói này tưởng chừng như đơn giản nhưng cũng có người đến cả cuộc đời vẫn chưa nhận ra được.
               Kính mừng đại lễ Vu Lan báo hiếu. Con chẳng biết nói gì cả. Chỉ có thể bấm máy và nói với Ba Mẹ rằng: “Con yêu Ba Mẹ đến vô cùng. Xin hãy tha lỗi cho con vì mùa Vu Lan này con đã không về được”. Xin được gửi triệu triệu đóa hồng đẹp nhất cho Mẹ kính yêu và xin được gửi muôn ngàn lời yêu thương đến Cha của con. Cánh hồng đã ướt đẫm nước mắt trên ngực áo, niềm hạnh phúc như được vỡ òa, hạnh phúc vì đời con vẫn còn Ba Mẹ kề bên.
                                                                                                                                                           
                                                                                              Hư thân
NGUYỄN ÁNH VY







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét