Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

Vì em, tôi đã bật khóc hai lần…


Bức thư này tôi tính gửi riêng cho em nhưng khi nghĩ lại tôi muốn gửi cho tất cả mọi người. Chẳng để làm gì cả! Chỉ mong ai đó sẽ cùng chia sẻ với tôi vào lúc này. Tôi biết trong đó có em vì chính em đã làm tôi phải bật khóc hai lần…
Ngày về lại thành phố, tôi nhớ em và mọi người rất nhiều. Trên chuyến xe của buổi sáng hôm ấy, tôi như muốn níu kéo lại từng phút giây đi qua. Nhưng có níu kéo được không? Khi chính ta vẫn biết mọi thứ vẫn đang trôi qua như một dòng sông êm đềm. Đêm cuối cùng tôi cùng em và các bạn nói chuyện, chân tình lắm để rồi giờ này trong tôi vẫn chứa đựng những hình ảnh thân thương ấy. Sáng nay, khi check mail, nhận được email em gửi qua, đó là một địa chỉ lạ, tôi hơi ngạc nhiên, khi đọc từng dòng chữ và nhìn thấy những tấm hình em lén chụp tôi, tự nhiên có những giọt lệ trong lòng bỗng lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt. Hai lần rồi em! Ngày em trao cho tôi dải băng “Hồi trống pháp”, tôi cũng xúc động không ngôn từ để tỏ bày. Mỗi giây phút đi qua là từng khoảnh khắc tôi trân quý đến vô cùng. Đêm chia sẻ cùng những người em “Thiện – Mỹ”, trong tôi đã hơi chạnh lòng nhưng tôi vẫn cười, vẫn đùa để tâm trạng thật của mình không được xuất hiện trong không khí chẳng thể nào quên được này. Dốc hết lòng này, tôi rất muốn chia sẻ nhiều nữa nhưng thời gian không cho phép để ta kéo dài thêm dẫu chỉ là một phút ít ỏi.
Đêm xuống dần… Càng về khuya, tiếng nói trong lòng như càng rõ hơn, ta lặng im lắng nghe những âm thanh từ vùng nội tâm phát ra theo nhịp thở của mình. Tôi biết em cũng đang thở cùng tôi. Tôi cười, em cười và các bạn cùng cười, bốn người chúng ta dù không nói ra nhưng dường như vẫn đang cảm nhận được những gì đang diễn ra của giây phút hiện tại này.
Trong bức email, em đã cảm ơn tôi rất nhiều. Nhưng em ơi! Tôi vẫn chưa được như vậy, tôi vẫn là một kẻ còn rất nhiều khiếm khuyết và đang từng bước khắc phục lại bản thân. Đã không ít lần, tôi từng bẻ gẫy cây bút của mình vì tôi chưa làm được những gì mà tôi đã  viết. Đã viết được thì phải làm được, nếu viết được mà làm không được thì ngôn ngữ cũng chỉ là sáo rỗng làm màu mè cho nghệ thuật mà không đọng lại chút hồn gì trong văn chương. Tôi thở dài trong sự mệt mỏi, có tiếng nấc nghẹn ngào trong đêm khuya xấu hổ cho chính mình. Cuộc sống với muôn vàn khó khăn và thách đố, tôi rất cần một người lắng nghe được những niềm đau trong lòng. Trong vạn người đi qua, tôi luôn cần có một người đi song hành cùng tôi, hiểu được tôi trong lúc này để tôi biết được rằng tôi chưa từng đơn độc. Hai mươi tám năm qua, ta chần chừ cho một quyết định tương lai của mình, hai mươi tám năm ta học khổ, không, vô thường, vô ngã… nhưng đến giờ ta vẫn chưa thông khi đứng trước quyết định cho một sự lựa chọn. Ta phải dừng lại tại đây thôi! Nay duyên trần đã dứt, đường trần mở lối, ta vui cảnh thiền, trong ta rỗng không trong ngày trở về… Hai năm cho một sự lựa chọn, trong tôi đang với những bộn bề lo toan lắm điều nghĩ suy cho một cuộc hành trình mới để sau này ta không còn vướng bận bởi những phiền muộn, ưu tư ở cuộc đời. Xả hết cho tâm này thanh thản nhưng cũng không tránh khỏi những giây phút của cảm giác ấy thoáng qua khi ta ngồi lại với chính mình.
Sáng nay, sau ca trực đêm, tôi không về nhà, bức mail này viết cho em khi tôi đang ngồi tại quán Café Stone Garden. Đó là Vườn Đá. Tôi tâm sự cùng đá, cùng cỏ cây, với bút mực và với chính tôi nữa. Tôi vẫn tin đá cũng có một linh hồn, đá lắng nghe tôi mà không nói một lời, đá im lặng nhưng đá không hề trơ trơ, cỏ cây cũng nghe tôi chia sẻ, cỏ cây cũng không nói gì, chỉ im lặng và thỉnh thoảng lại cười trong gió. Tôi đang hòa mình theo nhịp điệu vũ khúc của đất trời, nỗi buồn xin gửi vào gió mây vì tôi biết vẫn còn có những người bạn thiên nhiên là kẻ tri âm, tri kỷ dù tôi không nhận được một lời hồi âm ngoài tiếng gió và tiếng chim ca. “Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi. Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt…” Bỗng dưng tiếng hát của nữ ca sĩ Khánh Ly cất lên, tôi giật mình trong cái nghĩ lại chính mình và mỏi mệt trong cái loanh quanh của 28 năm qua.
Cảm ơn em vì đã lắng nghe tâm sự của tôi vào lúc này. Trong khi chia sẻ có đôi lần vì nghĩ thân thiện, không gò bó, hình thức, tôi “lỡ” dùng những thô từ hơi quá dân dã “mày, tao” gì đó trong khi đùa giỡn, nếu những thô từ này có làm em suy nghĩ điều gì thì hãy bỏ qua cho tôi nhé! Vì chỉ nghĩ rằng nó trên mức độ thân thiết mà thôi vì mình là những người bạn không còn gò bó trong tướng chấp, ngôn ngữ của thế gian. Đơn giản chỉ là vậy! Nhưng dù nói gì thì nói, trong ngàn vạn từ hoa mỹ viết ra cũng chẳng bằng một dòng vô ngôn trong tình đạo vị.
            Tôi tin em sẽ vững chãi hơn tôi nên em hãy cứ yên tâm. Trong cuộc sống, dù có gặp những nỗi đau hay những phiền muộn, em cũng đừng nên lẫn tránh bất cứ điều gì nhé! Hãy mạnh dạn, vững chãi đón nhận nó như một món quà không sự phân biệt, ta đón nhận cơn đau thấm vào lòng rồi từng bước ta chuyển hóa thì từ từ những cơn đau ấy sẽ dịu xuống và “tìm đường thoát ra”. Ở đời, đừng lẫn tránh điều gì cả vì chuyện gì cũng có thể tới, càng tránh ta lại càng gặp và thở mệt mỏi trên đường trốn chạy, tốt nhất ta cứ để cho bước chân này thật thong dong, mỉm cười đón nhận tất cả những gì đến với mình, ôm ấp, quán sát và chuyển hóa thì nỗi đau dù đã qua đi vẫn để lại trong ta một dư vị ngọt ngào của kinh nghiệm sống khi ta đang có sự an tĩnh trong nội tại. Buồn – vui là chuyện thường tình, vì không có buồn - vui thì làm sao ta hiểu chuyện con người, không đau khổ ta lấy chi làm chất liệu trong cuộc sống. Khi đã hiểu chuyện con người rồi thì ta có còn kẹt trong hai chữ “buồn – vui” của thế gian nữa không? Khi ta sai, người góp ý ta vẫn buồn, không phải ta buồn người mà ta buồn vì ta đã làm sai, ta chưa thực tập được những điều mình đã viết bằng bút mực, ta xấu hổ khi nhìn lại mình, và ta vui vẻ cố gắng nhìn lại con người còn nhiều khiếm khuyết ấy để ta vững bước đi lên. Hãy tự thân, tự lực mài bút mực để chính tay em viết lên những niềm đau của cuộc đời. Đừng nhờ ai viết thay cho mình, khi em đã hiểu được nỗi khổ niềm đau của chính mình thì em mới cảm nhận được nỗi khổ của tha nhân, của chúng sanh. Đã viết được niềm đau do chính mình nghiệm thấy thì sẽ viết lên được những lối thoát cho thế nhân còn hụp lặn trong biển khổ, hãy ươm mầm tuệ giác, hãy buông bỏ tất cả với những ý nghĩ lăng xăng để tâm an định mong hiển bày trí tuệ chân thật của chính mình, đó cũng chính là tánh giác tròn đầy của mỗi chúng ta. Ta tập ngồi lại với bản thân, ta lắng nghe những tiếng than thở của cõi lòng và lau chùi những bụi bặm đang che mờ tánh giác của ta. Biển mê của con người chính là đây. Phiền não, chấp trước, không xả bỏ, lăng xăng trong dòng suy nghĩ để rồi từ ngàn năm trước đến ngàn năm sau vẫn còn trôi lăn mãi giữa dòng sinh tử. Ta chưa từng cảm nhận được sự an lạc nội tại, chưa một lần ta ngồi lại với chính con người thật của mình, đó chính là lý do tại sao ta chưa từng một lần biết “xây mộng đời” bằng chính cái rỗng lặng hằng tri của chính ta.
Đó là những dòng tâm huyết ta muốn được chia sẻ cùng em và các bạn. Ngày trở về, nếu không tìm thấy tôi trong thân tướng của hiện tại thì hãy tìm tôi trong tận đáy sâu của tình cảm tôi gửi vào đây. Giữa dòng pháp giới duyên sinh vô tận, ta thể nhập vào cội nguồn uyên nguyên của vạn Pháp, trở về với sự vắng lặng của dòng tâm thức, cố gắng không còn lay động bởi ngoại cảnh mong tìm được con người thật của chính mình, một con người không hình tướng, không chịu sự chi phối của vô thường, vượt trên cả không gian và thời gian, tâm này trở về với sự tĩnh lặng, an định nhưng vẫn tồn tại một cái biết có trí tuệ, không hư vọng. Thân tâm này đã cống hiến cho Đạo Pháp, xin được khắc phục hết tất cả những lỗi lầm, trong Phật sự tịnh tâm gánh vác, ngoài xã hội không thối tâm trước sự biến chuyển của vạn vật và lòng người, nguyện hết mình thực hành hạnh nguyện lợi tha, tâm này rỗng không trên đường trở về…
Vì em, tôi đã bật khóc hai lần nhưng là người con Phật tôi vẫn luôn phải vững bước đi lên!

                                                                                                                  
TỊNH HẠNH 



5 nhận xét:

  1. Tâm trạng như muốn đứt ra theo từng đoạn văn em ngắt, để rồi gom lại là nỗi niềm của chị và của em.
    Thật không ngờ em cũng như và chị cũng như em, chỉ biết tìm ngòi bút để trút nỗi niềm riêng. Nhưng chị ơi, ngòi bút của em rất giản dị, luôn hiện lên những gì em tâm sự, không có suy ưu và ưu tư nhiều khi viết vì em biết rằng chỉ mình em đọc, chỉ cho lòng em giải thoát.
    Nét bút của chị có lẽ không dành riêng cho chị nữa mà dành cho đại chúng, nhiều nỗi ưu tưu và trắc trở, viết để biết, biết để làm cùng hòa nguyện với nhau Thật sự rất khó, em đã làm nhiều lần nhưng vẫn chưa được nhưng em biết chị sẽ làm được...Chị ơi cố lên...
    Những dòng văn này không những dành riêng cho em, mà dành cho những ai có cùng tâm trạng, có cùng suy ưu, có cùng cách nhìn và có cùng cách làm... Chị tâm sự lòng chị nhưng đã nói hộ lên dòng tâm sự của bao người.
    Dòng văn mỗi lúc một nặng trĩu và lòng người đọc mỗi lần đọc một nặng trĩu hơn khi biết được rằng tâm người truyền đạt thật vững chãi và bao la.
    Chị ơi! tâm bất an làm sao có thể viết lên những dòng viết giải thoát được, một con người sống bằng tinh thần nhưng bất an nhiều quá sẽ có ngày ngã quỵ đi, em đã từng và có lẽ cũng sắp thêm một nữa, em đã tập tâm mình vô cảm nhưng khó quá, chỉ biết lẫn tránh, nhưng tránh như thế nào, nó vẫn luôn luôn hiện hữu.Đối mặt mà bước tiếp, giúp em giải thoát được cái tâm bất an của mình có thể chỉ bằng con đường mà chị mà nhiều người đang đi và em đang tập bước đi, ....
    Nén lại những cảm xúc sâu thẳm này, em chỉ có thể thốt lên hai tiếng "CHỊ ƠI"
    ThaoDo

    Trả lờiXóa
  2. Tôi hiểu tâm trạng của Tịnh Hạnh. Chính tôi cũng đã bật khóc...
    Pháp Nghiêm

    Trả lờiXóa
  3. Tâm trạng như muốn đứt ra theo từng đoạn văn em ngắt, để rồi gom lại là nỗi niềm của chị và của em.
    Thật không ngờ em cũng như và chị cũng như em, chỉ biết tìm ngòi bút để trút nỗi niềm riêng. Nhưng chị ơi, ngòi bút của em rất giản dị, luôn hiện lên những gì em tâm sự, không có suy ưu và ưu tư nhiều khi viết vì em biết rằng chỉ mình em đọc, chỉ cho lòng em giải thoát.
    Nét bút của chị có lẽ không dành riêng cho chị nữa mà dành cho đại chúng, nhiều nỗi ưu tưu và trắc trở, viết để biết, biết để làm cùng hòa nguyện với nhau Thật sự rất khó, em đã làm nhiều lần nhưng vẫn chưa được nhưng em biết chị sẽ làm được...Chị ơi cố lên...
    Những dòng văn này không những dành riêng cho em, mà dành cho những ai có cùng tâm trạng, có cùng suy ưu, có cùng cách nhìn và có cùng cách làm... Chị tâm sự lòng chị nhưng đã nói hộ lên dòng tâm sự của bao người.
    Dòng văn mỗi lúc một nặng trĩu và lòng người đọc mỗi lần đọc một nặng trĩu hơn khi biết được rằng tâm người truyền đạt thật vững chãi và bao la.
    Chị ơi! tâm bất an làm sao có thể viết lên những dòng viết giải thoát được, một con người sống bằng tinh thần nhưng bất an nhiều quá sẽ có ngày ngã quỵ đi, em đã từng và có lẽ cũng sắp thêm một nữa, em đã tập tâm mình vô cảm nhưng khó quá, chỉ biết lẫn tránh, nhưng tránh như thế nào, nó vẫn luôn luôn hiện hữu.Đối mặt mà bước tiếp, giúp em giải thoát được cái tâm bất an của mình có thể chỉ bằng con đường mà chị mà nhiều người đang đi và em đang tập bước đi, ....
    Nén lại những cảm xúc sâu thẳm này, em chỉ có thể thốt lên hai tiếng "CHỊ ƠI"
    ThaoDo

    Trả lờiXóa
  4. To ThaoDo.
    Cảm ơn em rất nhiều! Vì em, tôi đã bật khóc hai lần... và tôi trân trọng những gì đã qua. Đó là những kỷ niệm rất đẹp.
    Chúc em luôn vững chãi và mỉm nụ cười an lạc, em nhé!

    Trả lờiXóa
  5. Có lẽ vào một ngày nào đó em sẽ không còn được gọi hai tiếng CHỊ ƠI được nữa rồi, vì mọi thứ đã nói lên tất cả….Vỡ òa hai tiếng CHỊ ƠI !
    Cám ơn cho lời chúc của Chị, em sẽ cố gắng bước đi thật vững chãi mang theo niềm an lạc trong tâm.

    Trả lờiXóa