Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

XUÂN CHƯA TỪNG ĐẾN, CŨNG CHƯA TỪNG QUA


Dường như anh vẫn chưa từng biết dạo chơi vào mỗi độ xuân về, thời gian đã trôi qua với biết bao cơ hội nhưng ta vẫn chưa mạnh dạn nắm lấy. Phải chăng khi ta đưa tay ra nắm lấy thì bản ngã lại dựng lên để tạo nên khoảng cách giữa ta và người? Thành đạt nhưng ta vẫn là kẻ quá ngây ngô và khờ khạo. Ngôn ngữ trần gian cũng không còn đủ sức để chuyên chở hết những cái ngông cuồng của một con người.

Xuân về…Ngủ thôi!

Kẻ lạnh lùng đi giữa nắng ấm của mùa xuân… Xuân của đất trời luôn tươi đẹp và yên bình, không như anh vẫn hờ hững với từng phút giây của sự sống đi qua, vẫn chưa chạm được vào khoảnh khắc nhiệm mầu của thực tại, vẫn chưa căng lồng ngực đón nhựa sống của ngày xuân và vẫn chưa từng học cách yêu thương theo đúng nghĩa của nó. Nụ cười đã biến mất tự bao giờ theo dòng đời hối hả, đôi chân như ngã quỵ khi sức lực đã không còn, bàn tay không đủ sức để có thể nắm lấy một tình yêu và cuộc đời. Có tội tình chi, sao không lấy mắt thương để nhìn đời?

Những bộn bề của cuộc sống lo toan đôi khi đã cướp anh ra khỏi sự sống, bởi lúc đó anh đã không còn biết thế nào là sự có mặt của chính mình, anh lao đầu vào dòng người bon chen như một kẻ điên cuồng muốn giành giật mọi thứ về cho mình. Lắm lúc sự cô đơn như tràn ngập trong lòng, một cái gì đó rất khó tả trong tâm trạng khiến anh không thể nói ra được. Anh ôm mình trong mớ danh lợi và quyền lực, anh cười và hét thật to để chứng tỏ sự thành công của một thằng đàn ông . Anh đã đạt được những thứ mà bao bạn trẻ hằng mong ước nhưng anh lại đánh mất đi cái hạnh phúc thật sự mà anh có thể dễ dàng tạo ra được dù không cần phải làm một cách điên cuồng đến hao hơi tổn sức. Phải chăng cái sai lầm của anh là chưa kết hợp được sự hòa quyện đúng nghĩa giữa cách làm và cách sống. Cũng vậy, anh đeo trên mình rất nhiều những bằng cấp (cũng là những thứ mà người ta hằng mơ), nhưng rồi nó đã làm anh cảm thấy nặng nề đến ngạt thở. Chưa bao giờ anh ý thức được anh đang thở, đang cười, đang học cách yêu thương. Bù lại, là những tính toán phải lấy được tấm bằng cho chuyên ngành này, phải đạt được mục đích kia, phải hoàn thành cho xong dự án này, phải đạt được chỉ tiêu kia, phải… phải… và phải… Anh cõng trên mình nhiều cái “phải” đến nỗi không còn nhận ra được chính mình.


Tan sở, mọi người ra về, còn lại mình anh. Tiệc tất niên với những lời chúc tụng cho năm mới, bia bọt, thuốc lá, thức ăn… Tiệc tan, ai về nhà nấy, lại một mình với căn hộ sang trọng nhưng trống không, lạnh lẽo hơn cả cái lạnh mùa đông. Giật mình… Sự thành công là đây ư? Lúc này anh mới biết mình đang thở. Nhưng đó là những hơi thở yếu ớt, mệt lả và nồng nặc mùi rượu bia, thuốc lá. Nào ai biết đó là những hơi thở mang sự ô nhiễm gửi vào không khí? Anh ngủ thiếp đi với những mệt nhoài từ thể xác đến tinh thần. Xuân hay bốn mùa đến rồi đi cũng chỉ có thế, trong anh vẫn là công việc. Bao cô gái vẫn thường khen anh đẹp trai, thành công và giàu có nhưng chắc có lẽ họ sẽ không thể nào biết được anh đang rất cô đơn trong cái mà người ta gọi là sự thành đạt này. Anh đã vắt kiệt sức lực không những của chính anh mà còn của cả nhân viên nhằm đạt được những chỉ tiêu đặt ra, hoàn thành được công việc để thu thêm lợi nhuận, đó là tiền và danh vọng như khẳng định chính mình. Thế nhưng, ngược lại, anh chưa từng thu được lợi nhuận nào từ tình yêu thương thật sự. Một khát khao rất giản đơn mà bất cứ ai cũng có quyền đạt được. Một thằng bé mồ côi từ nhỏ muốn chứng tỏ cho cuộc đời biết được nó có thể làm nên mọi thứ trên bước chân trần và đôi tay của chính nó, sự thành công như để trả thù những ai đã từng khinh chê nó. Cuối cùng, nó đã đạt được mục đích. Vậy mà trong sâu thẳm của tâm hồn vẫn là sự cô đơn của một đứa bé mồ côi. Anh rất thèm được một không khí ấm áp của tình thương, không phải là sự lạnh lẽo của căn hộ màu trắng sang trọng. Anh ngủ thiếp đi. Đã nhiều năm, cũng không biết là bao nhiêu năm, anh vẫn thường đón xuân trong những giấc ngủ mệt mỏi như vậy.

Nắng qua khung cửa sổ… Nắng xuân!

Em đến, đem lại cho anh những mùa xuân. Đó không phải là xuân của đất trời mà là xuân của lẽ sống. Em thường im lặng khi nhìn anh nhưng dường như sự im lặng đó là cả một bầu trời ngôn ngữ mà em muốn nói với anh. Em muốn anh thả hết tất cả những gì đang mang nặng trên vai, cho đi hết tất cả những gì đang ôm đồm cho riêng mình. Đơn giản, để anh có thể không còn đau lưng, không còn mỏi chân trên những chặng đường còn rất dài ở phía trước. Sự mầu nhiệm vì cho đi lại có được tất cả, lợi nhuận của nó đem về gấp đôi, gấp ba vì trong đó anh không còn những sự toan tính, nghĩ suy. Thì ra đạo lý luôn nằm trong cuộc sống đời thường chứ chẳng phải ở một nơi nào đó xa xôi, cũng chẳng phải đọc cho hết trăm ngàn cuốn sách để tìm cho ra đạo lý. Lần đầu tiên anh biết cười trước thất bại của mình, nhờ thất bại, anh đã tìm ra được con đường đi đến thành công. Có lẽ đây là bài học lớn nhất anh đã học được. Lần đầu tiên, một kẻ ngạo nghễ với cuộc đời biết cảm nhận một mùa xuân. Nắng vàng với làn gió nhẹ đã được phác họa thành một bức tranh trong dòng tâm thức. Xuân của đất trời luôn tươi đẹp và yên bình, ta vẫn mong bốn mùa luôn là xuân. Sự mong chờ một điều không xảy ra làm ta quên mất rằng mình có thể tạo ra được điều đó, trong ta vẫn tồn tại một mùa xuân dù bốn mùa của đất trời vẫn cứ mãi luân lưu bất tận. Anh sẽ không tiếc nuối xuân đã qua, cũng sẽ không chờ xuân sang năm, anh sẽ sống trọn vẹn với mùa xuân của hiện tại. Anh sẽ không gửi vào không khí những hơi thở mang nặng những nhiễm ô từ hơi thở nặng nề của lòng phiền muộn hay nồng nặc mùi thuốc lá mà đó sẽ là những hơi thở trong lành từ tâm xuân trong anh. Anh cũng sẽ không sống với những định nghĩa rỗng không về hai chữ “văn minh” mà người ta thường viết và ca ngợi, bởi một xã hội văn minh khi con người ta biết sống văn minh với chính mình từ tâm ý đến việc làm.

Đỉnh cao của ngôn ngữ vẫn là sự im lặng. Một mùa xuân đẹp của bản tâm, ngôn ngữ cũng đành bất lực để họa bày, anh vẽ tặng em một bức tranh vô ngôn về mùa xuân, tận sâu trong dòng tâm thức lặng yên, sự truyền thông em sẽ cảm nhận được bức tranh anh đã vẽ. Nắng ấm xua tan đi cái lạnh lẽo của mùa đông, ta nhẹ nhàng trong từng nhịp thở hòa mình cùng đất trời. Anh nắm tay em đi dạo giữa vườn hoa xuân của thành phố. Năm cũ qua đi với những sự được - mất của cuộc đời, anh sẽ dệt chúng thành bài thơ như kinh nghiệm sống để mỗi bước chân ta đi không còn trĩu nặng, buồn lo. Anh đang cùng em bước những bước chân thật vững chãi và thảnh thơi. Ta đang cùng thở để cảm nhận được sự hiện hữu của chính mình giữa vũ trụ này. Ta đang dạo bước trong một khu vườn hoa xuân tươi đẹp, bao la diệu vợi. Ta đang an trụ trong sự hài hoà của đất trời cùng vạn vật và đó cũng chính là sự an trú trong một mùa xuân miên viễn, một mùa xuân sung mãn đang hiện diện khắp nơi từ ngoại cảnh đến tận đáy sâu của tâm thức.

Mỗi phút giây hiện tại được sống trọn vẹn với hạnh phúc đã giúp anh thoải mái, nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nắm tay em thật chặt để anh biết rằng anh không còn là kẻ cô đơn, không còn là một gã nhìn đời bằng đôi mắt thách thức và chứng tỏ chính mình. Cảm ơn em đã cho anh một đôi mắt biết thương nhìn cuộc đời. Bao người yêu anh bởi chính tài sản và danh vọng anh tạo dựng nên, còn em yêu anh bởi một lời yêu cầu anh hãy bỏ chúng xuống để bước thật nhẹ nhàng bên em và hòa mình với thiên nhiên. Đơn giản chỉ có thế nhưng đó lại là phép lạ đã thay đổi cuộc đời anh. Trách nhiệm, anh đã nhận ra nó, anh sẽ sống có trách nhiệm với bản thân mình, với em, với những người cộng sự, với đối tác và với cuộc đời này. Giữa trời xuân, anh thôi không còn ôm một mùa thu úa vàng của buổi chiều hoàng hôn.

Nàng xuân, anh đã có em. Anh thôi không chạy để kiếm tìm, anh đã dừng lại để đạt được  một mùa xuân vĩnh cửu, một mùa xuân miên viễn giữa kiếp nhân sinh không bao bọc bởi tiền tài và danh vọng, quyền lực và địa vị, phú quý và giàu sang. Đó chính là mùa xuân nằm ngoài quy luật biến chuyển của vạn vật, không bị chi phối bởi những nốt nhạc thăng trầm của cuộc đời.

Mình nắm chặt tay nhau, em nhé! Ngồi giữa gió xuân, anh và em đã không còn là những thực thể tồn tại riêng biệt. Ta đã là một giữa đất trời, là một của cộng đồng.

Ngày hôm nay thật đẹp. Ôi! Xuân chưa từng đến, cũng chưa từng qua.

Nguyên Giác Hạnh