Thiện-Mỹ thân mến!
Biết  nói gì đây? Khi ngôn ngữ chỉ là phương tiện đạo đoạn, lòng ta muốn nói  rất nhiều nhưng phải bắt đầu từ đâu đây? Trên chuyến xe từ Sài Gòn về  Đồng Nai, trong lòng với biết bao phiền muộn của những ngày qua, vứt bỏ  mọi u buồn qua khung cửa xe, ta chỉ nghĩ về em và ta trân quý phút giây  hiện tại này bên tách trà ta cùng em đàm đạo dưới đêm trăng ở sân chùa.
Em  chia sẻ với ta rất nhiều, em đã đem đến cho ta và mọi người một đêm  trăng đạo vị bên tách trà của tình đệ huynh. Những trái tim nhiệt huyết  của tuổi trẻ, một chút gì đó vô tư trong tiếng cười hồn nhiên và một  chút gì đó điềm đạm của người học Phật, ta tin em sẽ vững chãi trên con  đường sau này. Ta không cần em phải làm gì nhiều, không cần em phải nói  cho hay, làm cho giỏi để thế gian khen, ta chỉ cần em luôn an tĩnh trước  mọi sự biến đổi của cuộc đời. Đừng như ta khi chính ta đã từng trốn  tránh những niềm đau bằng cách giam mình trong bốn bức tường của căn  phòng chật hẹp. Ta trốn tránh sự não phiền của thế gian mong tìm một  chút gì đó niềm an lạc nhưng rồi cũng chỉ là vô nghĩa vì ta chưa từng  biết ôm ấp niềm đau của chính mình để học cách chuyển hóa.
Mặt  trời đã lên cao từ lúc nào? Ta cũng không biết nữa. Lòng ta vẫn một đám  mây đen không ánh dương tỏ rạng bởi trong ta vẫn chưa một lần có sự an  lạc nội tại. Có chăng sự an lạc đó cũng chỉ là ngôn ngữ thoáng qua cho  bóng bẩy, trau chuốt hình thức của thứ văn chương gỉả tạm ở thế gian. Ta  khóc cho thật nhiều, ta muốn hét cho thật lớn để những cơn đau trong  lòng không còn nữa. Nhưng có ai biết được rằng càng khóc ta lại càng  đau. Đau cho tình thế nhân, ta học được chữ “ngờ” trong niềm đau khốn  cùng để rồi ta đã biết được rằng trong ta chưa từng có sự vững chãi,  chưa từng chấm dứt được mọi sự nghi ngờ. Xé tan mảnh giấy trắng sáng nay  với mớ ngôn ngữ sáo rỗng để lấy lòng thiên hạ, ta đặt bút viết nên dòng  vô ngôn trong cõi lòng rỗng lặng hằng tri, ta mỉm cười cùng em bên  tiếng cười chứa chan sự an tĩnh nội tại, hạnh phúc nhiệm mầu mà vạn kiếp  qua ta chưa từng một lần cảm nhận được.
Gửi em tôi!
Các  em còn rất trẻ, trên đoạn đường em đi dẫu muôn vàn khó khăn, giông bão  cuộc đời có thể khiến em sẽ ngã quỵ vào bất cứ lúc nào. Hãy đứng vững  trước sự biến chuyển của vạn vật, của lòng người ở cõi nhân thế. Hãy là  những người Phật tử trẻ với trái tim nhiệt huyết xây dựng ngôi nhà Ngọc  Quang ngày một rạng ngời bằng tinh thần Từ bi và Trí tuệ của đạo Phật.  Ngọc Quang Tịnh xá không phải vững chãi bằng xi-măng, cốt thép, không  phải đẹp bởi cây cao bóng mát mà điều đó một phần được khẳng định bởi sự  vững chãi và tâm hồn trong sáng của các em nữa. Do đó, hãy quý trọng  những gì mình đang có, sống thực với giây phút hiện tại này để ta cảm  nhận sự có mặt trong nhau. Ta đang sống trong tình huynh đệ, tình Thầy  trò, đó là tình đạo vị mà bạc vàng ở thế gian cũng không thể nào mua  được. Hơn 24 giờ ở cùng em là khoảnh khắc để ta nhớ mãi về những bữa cơm  tương chao, dưa cà nhưng chữ “Tình” lại nặng vô cùng và chén trà đạo ấm  áp tình Thầy dưới đêm trăng quây quần bên nhau. Mộc mạc thôi, đơn giản  chỉ vậy thôi mà sao ngôn ngữ lại trở nên bất lực không họa được bức  tranh thơ cho ý nghĩa vẹn toàn. Chỉ là những thô từ mộc mạc gửi tặng em,  ta chẳng biết phải chia sẻ gì vào lúc này, vài dòng ngắn ngủi gửi đến  em như món quà đạo tình trước khi ta lên xe trở về lại thành phố của  khói bụi, ồn ào.
Ôi!  Ngôn ngữ cuối cùng cũng chỉ là phương tiện đạo đoạn, lòng này muốn tỏ  bày rất nhiều và nhiều lắm, văn vẫn chưa hết lời, lời vẫn chưa hết ý mà  sao câu từ vẫn như chiếc xe cọc cạch không chuyển tải được hết nỗi lòng  này. Ta tin ở em, Thiện-Mỹ. Các em cũng sẽ là những viên “Ngọc-Bửu” xây  dựng ngôi nhà Chánh Pháp - Ngọc Quang -  mãi  trường tồn, cùng hỗ trợ các vị trong hàng ngũ Tăng già tiếp nối dòng  sinh mệnh của lịch sử Phật giáo Việt Nam. Hãy sống trọn với hai chữ  “Phật tử”, viết tròn được hai chữ này, các em sẽ hiểu được ý nghĩa về  pháp danh của mình mà Sư phụ đã đặt cho. Và Ngọc Quang vẫn mãi là viên  ngọc sáng cũng như viên ngọc trong chéo áo mà chính ta đôi khi vì vô  minh đã không nhận ra được đấy thôi.
Mặt  trời đã lên cao, vẫn những tia nắng ấm áp dưới sân chùa, những làn gió  mát của buổi sớm mai, muôn chim ca hát mừng thay những viên “Bửu-Ngọc”  trong tâm hồn người “Thiện-Mỹ”. Ta đang nghĩ về em… Hãy hiểu và thương  nhau nhiều hơn, huynh đệ ta đang an trú trong giây phút hiện tại, ta  cùng thở và cười để rồi ngày mai gặp lại  ta cùng hát vang bài “Hôm nay ta về đây” như dạo ấy ta vẫn thường hát tặng nhau.
Vững bước đi lên! Ta cười và em cũng cười… Khoảnh khắc này sẽ chẳng bao giờ ta quên được.
Tặng em, ta họa đôi vần thơ
Giây phút bên nhau thật bất ngờ!
“Bửu-Ngọc”, tâm hồn người “Thiện-Mỹ”
“Ngọc Quang” chiếu sáng, mãi không mờ.
TỊNH HẠNH
        Ghi chú:
        * Thiện-Mỹ: tên đệm đặt pháp danh cho quý Phật tử nam-nữ dưới 18 tuổi.
        * Bửu-Ngọc: tên đệm đặt pháp danh cho quý Phật tử nam-nữ từ 18 tuổi trở lên.
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét