Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011

Thư gửi chị

Em không định sẽ viết về chị. Vì em không biết phải viết gì cả. Nhưng tại sao khi đặt bút lên từng dòng chữ lại cứ theo nhau ra nền giấy. Em định sẽ dừng lại nhưng không biết phải dừng lại từ đâu và em cảm thấy rằng dường như khi em đang tâm sự với bút mực, em đã cảm thấy dễ chịu hơn.
Giờ đây khung cảnh thật tĩnh mịch. Nhớ lại mấy năm trước cũng vào những ngày này, chị em mình hay ngồi chơi với nhau, ngày đó nhà mình còn nghèo lắm, Mẹ lại mới vừa mất, bốn chị em luôn quây quần bên nhau. Cứ đến ngày tết chúng mình lại cùng nhau gói bánh chưng đi bán, mỗi người một việc, thức khuya dậy sớm chị em có nhau. Lúc đó em thầm nghĩ rằng chắc ở một nơi xa xôi Mẹ cũng đang rất vui khi thấy chị em biết yêu thương nhau như vầy.
Thời gian trôi nhanh thật chị à! Cũng đã 5 năm rồi còn gì. Nhà mình bây giờ đã khá hơn xưa, nhà lầu cửa lớn nhưng trong nhà thì không còn ai cả. Tụi em đã không còn ở bên chị. Út đã bỏ nhà đi từ lâu, giờ này không biết là đang ở đâu nữa. Em và bé Tư rất muốn về với chị nhưng tại sao mỗi lần về em lại không tìm được giây phút hạnh phúc như ngày xưa. Thắp nhang cho Mẹ xong lại phải lập tức xách gói ra đi. Mỗi lần như vậy, em rất giận chị và em rất nhớ chị Hai ngày xưa của em. Con số 5 năm không phải là con số lớn nhưng chị đã thay đổi quá nhiều. Không lẽ tiền bạc và danh vọng lớn đến thế sao? Chị sợ tụi em dành ngôi nhà này với chị. Nhưng chị ơi! Tụi em đâu cần những thứ ấy. Em đau lắm! Đau đến xé ruột xé gan khi người ta nói em là đồ cướp nhà, đồ rắn hổ mang! Nếu thời gian có thể quay ngược lại em mong sao vẫn còn nhà tranh vách đất như ngày xưa, vẫn còn những buổi thức khuya chị em nấu bánh chưng đem bán. Ngày đưa tang Mẹ, ba đứa em vẫn còn bàng hoàng không tin rằng Mẹ đã mất, lúc đưa quan tài xuống huyệt em biết giờ này không còn ai là người thân ngoài chị. Chị Hai là chỗ dựa vững chãi nhất cho em, bé Tư và Út.
Chị Hai ơi! “Lợi danh như bóng hoa chìm nổi. Chỉ có tình thương để lại đời”. Đừng đắm chìm trong biển hồ tham vọng nữa. Nó chỉ là thứ bắt ta cứ phải lẩn quẩn trong vòng vô minh. Em vẫn đồng ý rằng ở đời ta cũng cần phải có vật chất, tiền bạc để làm phương tiện trong cuộc sống nhưng ta không thể để chúng làm chủ ta được. Tình thương là cái mà người ta rất cần cũng giống như tụi em đang rất cần tình thương của chị vào lúc này.
“Đường về khép bóng trần gian
Lợi danh gói một hành trang vô thường”.
Vô thường không đợi một ai. Tụi em đã không còn Mẹ và tụi em không muốn phải mất luôn cả chị. Phàm ở đời làm việc gì cũng phải chịu sự chi phối của luật nhân quả, vô thường, nghiệp báo. Chị sẽ hiểu em chứ?
Trời đã khuya lắm rồi. Khung cảnh thật yên lặng. Chỉ còn mỗi em với chiếc máy niệm Phật và những giọt sầu trong đêm. Em không biết giờ này chị Hai có đang nghĩ về tụi em hay không? Người ta nói rằng phải là vô lượng kiếp chúng ta có duyên lắm thì đời này mới kết làm chị em. Và em mong rằng chúng ta đừng chối bỏ nhân duyên này. Nguyện cầu hồng ân Tam Bảo gia hộ cho chị luôn được an lành. Nguyện cho mái nhà tranh ngày xưa vẫn còn để tình chị em chúng con mãi còn bền lâu. Em sẽ đi về muôn lối để tìm gặp lại chị như ngày xưa, dù rằng con đường đi sẽ rất xa nhưng sẽ rất gần nếu chỉ cần một phút chị nghĩ về tụi em. Cuộc đời này như một giấc mộng, danh lợi cũng chỉ là phù du, trần gian là nơi ở trọ, bỗng chốc rồi cũng hóa hư không mà thôi…
Tụi em cần chị, chị Hai à!
Chị em mình về đây ở trọ
Trọ trần gian và trọ trong nhau
Vui buồn, hạnh phúc, khổ đau
Chị em mình vẫn bên nhau tháng ngày.
TỊNH HẠNH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét